Những bức ảnh “đẹp” được đánh giá cao nhất, còn phong cách riêng hay những tố chất thuộc về cá nhân thì không quan trọng gì lắm. Mục tiêu mà những nhà nhiếp ảnh nhắm đến là miêu tả cuộc sống đời thường, nhưng mối quan tâm của họ về cá nhân ít hơn là về xã hội; cái quan điểm về cuộc sống đời thường thì gắn chặt với việc miêu tả của họ về những gì mà theo họ là còn lại của một Việt Nam thật, bất biến và vĩnh cửu. Với cuộc sống thay đổi nhanh chóng ở những đô thị thì điều này có nghĩa là phải chụp những bức ảnh về miền quê mà thôi.
Những nhà nhiếp ảnh Việt Nam không đặt những tác phẩm cùng với nhau giống như những nhà nhiếp ảnh Phương Tây. Hầu hết những nhà nhiếp ảnh Việt Nam bị gắn chặt vào những gì được thừa nhận hơn là đi khám phá. Không nghiên cứu một đề tài cụ thể nào, họ thu thập một chân dung rời rạc về đất nước: một bức ảnh với một, hai hay ba thiếu nữ trong trang phục truyền thống đi băng qua đồi cát Phan Rang; một đám tàu ghe đánh cá trông đèm đẹp; một người cao tuổi với gương mặt nhăn nheo có khi một mình, có khi giữ một đứa trẻ con; một thiếu nữ đẹp bận một chiếc áo dài đứng bên một cái cây (tốt nhất là giữa Kinh thành Huế); một con trâu với đứa trẻ trên lưng vừa đọc sách vừa thổi sáo; một đám phụ nữ đội nón lá gặt lúa; một nhóm người Hmông mặc trang phục dân tộc ở Sapa."